Hiển thị các bài đăng có nhãn Love story. Hiển thị tất cả bài đăng
Con… trượt rồi bố ạ.
(câu chuyện đầy cảm động mùa thi năm ngoái.)
Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.
Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.
Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.
- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.
Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:
- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.
Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…
Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.
- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.
Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:
- Cũng được con ạ.
Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:
- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.
Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:
- Tại sao con lại nói dối bố?
Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:
- Con… xin lỗi bố… nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.
Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.
Dư vị tuổi học trò
“Dưới hàng cây anh ngước nhìn về phía em. Nhớ da diết tháng năm vụng dại đã qua”
Giai điệu bài hát “Mùa hạ cuối cùng” lại vang lên dìu dặt. Tháng tư, mùa về trong cơn gió nóng bức trưa hè, mùa về trong những cánh phượng bắt đầu nở đỏ rực. Tháng tư, mùa về trong tiếng giảng bài dặn dò kĩ lưỡng của thầy cô, trong tiếng bút sột soạt viết vội, trong những đêm vùi đầu vào từng trang sách, trong những đôi mắt thoáng vẻ mệt mỏi và căng thẳng, trong những trang lưu bút thân thương , trong những tiếng cười vang hồn nhiên như nắng.
Tôi vẫn nhớ những ngày tháng ấy cuối thời cấp ba. Chúng tôi ai cũng cố gắng hết sức để đậu được vào ngôi trường mình mong ước. Những ngày dùi mài kinh sử dài dằng dặc khiến không ít lần làm chúng tôi ngủ gục trên bàn, để rồi sáng tỉnh dậy hốt hoảng lật đật ôm cặp đi học mà lòng thì bứt rứt không yên vừa sợ cô gọi lên trả bài, vừa trách mình sao lại ngủ gục như thế. Vừa vội đi vừa đưa tay xoa xoa phần cổ mỏi nhừ.
Những ngày phải đi học liên tục, hết trên trường rồi đến phụ đạo, học thêm, luyện thi. Bài vở chồng chất, mắt đứa nào cũng đen như gấu trúc, lúc nào cũng có vẻ như sắp nổ tung ra. Những làn da xinh xắn như hồi mới vào lớp mười của các cô nàng cùng lớp cũng đã không còn như trước, hậu quả của thức khuya, stress, cà phê, là hàng loạt những đốm mụn nổi lên. Tôi nhìn mà xót vô cùng. Chỉ biết nói đùa rằng: ”Các bà nổi mụn như thế mới xinh, mới chứng minh được là mặt các bà không quá dày“. Mỗi lần tôi chọc như thế, là sau đó sẽ có một màn vở bay tá lả, la hét ầm ầm.
Lúc ấy tôi nghĩ rằng cái gì cũng có cái giá của nó thôi, không ít thì nhiều, con người ta làm sao có thể lao vào học hành như thế mà mặt không có vài đốm mụn được cơ chứ.
Chúng tôi- mỗi đứa trẻ sắp bước vào ngưỡng cửa cuộc đời luôn luôn có cách để thư giãn hay “phá luật ” của mình. Sự phá luật ấy có thể coi như là việc lười học vài hôm đi ngủ sớm, viện cớ đau bụng nhức đầu để nghỉ học thêm. Không làm bài tập, vài ba lần cô gọi lên trả bài nhưng không thuộc. Bao lần ngồi nói chuyện bị phạt và dăm lần ngủ gục hay ăn quà vặt trong lớp. Hàng chục lần vi phạm đồng phục quên huy hiệu đoàn hay nóng quá không chịu mang giày… hay đơn giản là thích thế nên làm.
Cái sự nổi loạn đó không ít thì nhiều, bằng cách này hay cách khác thì điều đó vẫn tồn tại. Các thầy cô thường hay bảo là học sinh rất nghịch ngợm. Nhưng thật ra từ nghịch ngợm chưa đủ, đó không đơn giản chỉ là những trò nghịch để vui, mà đó là hành động thể hiện sự phá bỏ các luật lệ, phá bỏ thói quen diễn ra là muốn có một sự thay đổi để tạo không khí, hay chỉ là một số hành động do ức chế hay mệt mỏi căng thẳng.
Hẳn những ai đã từng trải qua những ngày cuối cấp thi cử dồn dập thì chắc chắn đều có ít nhất một lần muốn nổi loạn, muốn thay đổi , hay muốn buông bỏ hết tất cả. Nhưng chỉ là ý muốn nhất thời thôi, chúng tôi vẫn phải lao vào học hành nhiều hơn trước và bị phạt nghiêm khắc hơn trước. Sau giai đoạn nổi loạn ấy chúng tôi chăm chỉ hơn rất nhiều. Vì tất cả đều biết rằng thành công của ngày mai đều dựa vào sự nỗ lực của ngày hôm nay.
Những ngày tháng đó tâm hồn chúng tôi được xoa dịu bởi những tình cảm thân thương của bạn bè, cái nhìn trìu mến từ ánh mắt của thầy cô cùng với sự giảng dạy tận tình. Xen vào đó là những tình cảm rung động đầu đời trong sáng, có thể là nụ cười của ai đó làm tôi thoáng đỏ mặt để rồi cứ mỗi lần đi lướt qua nhau lại nhìn nhau đắm đuối, hay mái tóc dài mượt mà của ai đó làm tôi xuyến xao. Vài bức thư tình viết tay lời lẽ trau chuốt, hay vài lần đi ăn kem cùng cô bạn cùng lớp. Tình yêu thời học trò đơn giản vậy thôi, nhẹ nhàng vậy thôi, không chút toan tính, lo âu, trong trẻo như giọt sương sớm mai.
Những cuốn sổ lưu bút chuyền tay nhau, dán đầy hình ảnh của mỗi nhân vật trong lớp, những trang viết đầy cảm động, hay những câu dí dỏm, hài hước để đời. Những cái ôm thật chặt đầy lưu luyến, những giọt nước mắt yêu thương khẽ rơi đánh dấu một kỉ niệm lớn lao trong đời.
Dù mai này thời gian có làm thay đổi tính cách, có cách xa nhau thì tất cả vẫn sẽ được lưu giữ trong chiếc hộp kí ức nằm sâu trong trái tim mỗi người. Giờ đây khi nhớ lại tôi chợt mỉm cười, nhìn lại một thời đã qua mà lòng nhẹ nhàng ấm áp, như được cơn gió ngọt lành vỗ về. Một thời với bao sôi nổi hồn nhiên, một thời ôm bao giấc mộng trắng trong, một thời mà những tình cảm tự nhiên nảy nở như những nụ hoa vào mùa. Cho tôi gọi đó là “một thời và mãi mãi”…
(st)
Lưu bút học trò
Khi hoa phượng đỏ một góc sân trường cũng là lúc học sinh lớp 12 chia tay tuổi học trò, những cái ôm hôn, những giọt nước mắt, dòng lưu bút viết vội cho ngày sắp chia xa.
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để xuân đến hè qua, đông tàn thu rụng, để bao lần cánh bướm phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút. Hoa phượng, hoa học trò, màu hoa chia ly vẫn luôn rực rỡ lung linh trong ánh nắng mặt trời như tâm hồn học sinh vẫn trắng trong, hồn nhiên, tinh nghịch. Phượng vẫn đỏ thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai hay rằng những đợt sóng thời gian lần lượt cuốn trôi, cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỷ niệm luyến nhớ của một thời “không sách vở cầm tay, có tâm sự đi nói cùng cây cỏ”
Những ngày này đối với các bạn học sinh 12 là những cảm xúc lẫn lộn, vui, buồn, bâng khuâng, lo lắng, chờ đợi, hồi hộp, mong mỏi và cả nuối tiếc nữa. Cũng đúng thế thật, khi con người ta đứng trước cái ngưỡng cửa lớn lao của cuộc đời, cánh cửa sẽ mở ra con đường đi trong suốt phần đời còn lại, dường như ta thấy cái tuổi 18 ấy còn quá bé bỏng, còn quá hồn nhiên với quyết định lớn của cả cuộc đời mình.
Tháng tư khi teen 12 đang bận rộn với đợt thi học kì cuối cùng của tuổi học trò thì cũng là lúc các bạn ấy bắt đầu chuyền tay nhau những quyển sổ lưu bút.
Lưu bút – chiếc hộp kỉ niệm
Nếu ai đang đứng trước ngưỡng cửa thời gian, sắp phải chia tay tuổi học trò hẳn đều cảm thấy tiếc nuối. Teen 12 như muốn thời gian trôi thật chậm để được tận hưởng chút thời khắc đáng yêu còn lại của tuổi học trò. Nghĩ đến cảnh chia tay bạn bè, xa thầy cô, xa lớp học thân quen, không ít teen 12 ngậm ngùi. Chắc hẳn các bạn đều muốn nhớ mãi những kỉ niệm êm đềm của một thời áo trắng, vậy thì hãy để mỗi cuốn sổ lưu bút giúp bạn cất giữ quá khứ như một chiếc hộp kỉ niệm chứa đựng những tình cảm yêu thương nhất của bạn bè, thầy cô.
Khoảng trời của teen 12 những ngày cuối cùng là một khoảng trời xanh ngắt ngập tràn ánh nắng chói chang, đó là ánh nắng của những ngày cuối xuân đầu hạ, không khí trở nên nóng hơn nhưng đó cũng là màu xanh của những mơ ước, màu nắng của bao tâm hồn đang mong chờ ngày mình được bước chân vào cổng trường đại học và sức nóng của những trái tim nhiệt huyết, hăng say ngày đêm bên sách vở mong tìm được cho mình một ước mơ, tất cả những màu sắc ấy tạo nên một bức tranh tuyệt diệu của học sinh mà chỉ học sinh mới có mà mỗi người chỉ có thể vẽ nó duy nhất một lần trong cuộc đời mình.
Với những teen mê lá khô và những bông hoa cỏ khô thì việc chọn cho mình một quyển lưu bút làm từ những nguyện liệu đến từ thiên nhiên này rất thích hợp đó nha!
Hãy sưu tầm những loại lá khô có bản to như lá bàng, lá mít rồi ép khô hoặc sấy khô chúng lại. Số lá sẽ bằng với số thành viên của lớp và thêm hai lá thật to và thật đẹp làm bìa lưu bút!
Việc còn lại chỉ việc chọn thêm những bông hoa cỏ khô, những cành cây xinh xinh để đính kèm cùng các trang profile cho thật cá tính là được.
Mỗi trang lá sẽ là một tấm ảnh của mỗi thành viên và bên dười là tên tuổi, ngày tháng năm sinh, sở thích được viết bằng những cây bút dạ xinh xinh.
Tông màu bút được nhiều teen dùng nhất là màu bạc ánh kim, sẽ rất nổi bậc đó! Sau khi đã hoàn thành những việc đơn giản thì chỉ còn lại khâu đóng quyển lá thành một cuốn lưu bút hoàn chỉnh.
Tuy rất công phu và hơi khó làm nhưng nó sẽ rất ấn tượng và cá tính đấy bạn ạ! Những tình cảm ấy tuy rất nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, rất đậm đà khắc sâu trong từng mạch máu đang lưu chuyển qua mỗi nhịp đập của con tim và đọng lại với dòng thời gian…
Học trò ơi! Hãy cứ hồn nhiên như thế nhé, hãy cứ cười, hãy cứ vui và hãy mạnh dạn với những quyết định của đời mình để sau này nhìn lại ta không tiếc về một thời tuổi thơ vụng dại nhưng cũng hết sức sôi nổi của mình. Hãy cứ ước mơ và thực hiện ước mơ của mình. Thời gian sẽ mang theo tuổi học trò của ta đi xa mãi không bao giờ trở về nhưng hãy cứ tin rằng tuổi học trò chỉ đi xa chứ không bao giờ mất trong tim chúng ta, hãy cứ khao khát, ước mơ và nâng niu những kỉ niệm dù là nhỏ nhất.
Chỉ còn vài tháng nữa thôi, một lứa học trò nữa sẽ mãi xa tuổi thơ của mình để đi tìm những giấc mơ cho cuộc đời, sẽ không còn ánh mắt ai chờ ta mỗi sớm trên con đường đến trường, sẽ không còn những vui buồn vô cớ, những tình cảm ấm áp bè bạn, và cũng sẽ có những niềm vui, nụ cười của những ai may mắn tìm được ước mơ của mình trên giảng đường đại học và đâu đó cả những nỗi buồn, nước mắt của những bạn còn kém may mắn trên hành trình vươn tới ước mơ nhưng hãy xem đó là những thành công hay thất bại đầu tiên của cuộc sống dành cho bạn để vững vàng bước tới, để không ân hận khi ta đã sống hết mình ngày hôm nay. Mùa của những ước mơ, của những khao khát chờ ngày thực hiện đã đến rồi, chúc teen 12 sẽ gặp được nhiều thành công, vững tin và sống hết mình cho những ngày hôm nay thật đẹp bạn nhé để sau này trải qua bao sóng gió cuộc đời, ta sẽ mỉm cười về một thời tuổi thơ đầy mơ ước của mình.
Theo tháng ngày thời gian kỷ niệm đã trôi đi… xa mãi… tầm tay với… nhưng tuổi học trò vẫn còn ở lại trong lòng mỗi chúng ta…
(st)
Một lá thư...
Phượng nở, ve kêu, hè về. Dù không muốn nhưng nhưng những thứ đó cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí cô, nhắc cô nhớ về một thời đã xa.
Những năm học cấp 3 của cô không hoàn toàn giống những bạn bè khác. Bạn bè chuyền tay nhau những cuốn lưu bút, cùng nhau chụp ảnh kỉ niệm, cùng bàn luận, xuýt xoa trước những chiếc áo lớp thiết kế độc đáo. Cô nhìn ra khoảng trời rông bên ngoài ô cửa số, một nửa không muốn bị ai quấy rầy hay cắt ngang dòng suy ngẫm của mình, một nửa lại muốn có ai đó kéo mình vào cuộc vui, nói với cô rằng “Viết lưu bút cho minh với nào’’ hay “cùng chụp ảnh nha”.
Trong cô như tồn tại hai con người đối lập. Không phải cô không muốn hòa vào mọi người, không muốn lưu giữ cho riêng mình những khoảnh khắc đẹp đẽ này. Mà vì cô sợ. Sợ mọi người sẽ đối xử với mình theo một kiểu khác, như đối với một người lập dị, sợ phải nhìn sự xấu xí của mình trong những bức ảnh kia, cùng với những cô bạn gái xinh đẹp...
Thế là thôi, cô không muốn nghĩ tiếp. Cô lấy ra trong cặp một phong thư phẳng phiu... Lá thư được cô viết trong nhiều đêm, vô cùng cẩn thận, không một dấu bôi xóa, và đương nhiên là không một ai biết. Nó chứa đựng gần hết những điều cô muốn nói với anh. Với cô, anh là người đặc biêt.
Ngày cuối cùng năm cuối cấp, cô quyết định sẽ gửi lá thư đế anh. Cô đánh bạo đi lên lầu hai, dãy lầu anh đang học (trong khi suốt năm học, cô chỉ ra khỏi lớp vài lần). Đưa tay vào cặp để đảm bảo lá thư vẫn ở nguyên chỗ cũ, cô thu hết can đảm đưa mắt nhìn vào lớp anh nhưng không thấy anh đâu cả. Cô đi xuống nhà xe, xe anh vẫn ở đó. Cô bỏ lá thư vào rổ xe anh. Cô đứng đó, tâm trạng hồi hộp rối bời. Một nửa cô muốn anh là người đọc được lá thư, một nửa cô sợ...
Những giây phút cuối cùng còn ở mái trường này, còn được là học sinh cấp ba. Cô thấy lòng minh sao nặng trĩu. Đây là quãng thời gian đẹp nhât đời người ư? Vậy thì quãng đường tiếp theo đối với cô sẽ như thế nào? Cô lại không muốn nghĩ nữa.
“Nguyệt, lên xe tớ chở cho!”. Đang lững thững bước, nghe tiếng anh gọi, cô ngoái đầu lại, trống ngực đập thình thịch...
“Đi bộ mà suy nghĩ vẫn vơ gì thế, tớ gọi mãi mới nghe”. "Sao nay cậu tốt thế? Lại chở tớ về”, “Lúc trước không biết ở gần nhà, lại tưởng cậu có người đưa về, đừng giận tớ nha”.
Rồi cô khẽ nhìn vào ngăn kéo cặp của mình. Lá thư vẫn ở đấy. An toàn. Bí mật. Cô không đáp mà chỉ cười, chỉ vừa đủ lớn để anh nghe thấy. “Mai qua nhà giải hộ tớ mấy đề toán đại học nhé!”. “Ờ, nhưng phải có gì hậu tạ chứ?”. "Cái đó để tớ suy nghĩ đã, nhưng nhất định sẽ có”...
Gió thổi mạnh từng cơn. Trời lại sắp mưa. Anh chở cô hòa vào những tà áo trắng đang tung bay. Lần đầu tiên, cô thấy mình là một phần của nơi mình đang có mặt, và là một phần đặc biệt.
Cất lá thư đã ố vàng vào đúng chỗ cũ, cô đóng lại những kĩ niệm vừa vô tình được lật giở của mình.
Kỉ niệm làm họ cười, học khóc, họ tiếc nuối nhưng dẫu sao đi nữa, họ vẫn phải cất chúng vào đúng nơi thuôc về chúng.
13/03/2012
Nguyễn Thanh Thư Uyển
(46/3/1 Thủ khoa Huân, P1, Tân An, Long An)
Viết cho những điều đã qua
Lại một mùa hè nữa đến. Lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi qua đời sinh viên năm tư, cũng là lần cuối cho những muộn màng, níu lấy những phút giây ngắn ngủi còn lại bên nhau.
***
Hè đến cũng là lúc những sinh viên chúng tôi phải xa mái trường đại học, xa kí túc xá thân thương - nơi đã từng gắn bó suốt thời gian còn ngồi trên ghế giảng đường, đầy ắp kỷ niệm. Năm cuối rồi, cũng còn nhiều điều chưa nói với đứa bạn, nhiều những mong ước trót lỡ quên. Đôi khi đó lại là những điều giản dị theo ta suốt cuộc đời...
Là những yêu thương chưa kịp ngỏ, là những lần vụng nhớ rồi lại vô tình hay cố gắng quên đi sau giấc ngủ say. Rồi cả chiều hoa sữa rơi bên những viên gạch phai màu kí ức, thấm những vết tích thời gian, đàn chim về làm tổ dáo dác bay tới rồi lại tất tưởi bay đi, khi mùa lá rụng ập tới.
Là những chiều canteen lộng gió mấy đứa lôi nhau ra uống nước, ngồi nói đủ mọi thứ chuyện trên đời. Mà nhớ nhất là tối cuối tuần, mấy bạn với cây đàn ghi-ta hát vang cả kí túc, vàng hoe những ánh đèn. Mấy cô gái thập thò đầu cửa phòng nghe lén, rồi lại ngại ngùng khi bị phát hiện, mặt thẹn thùng như được nghe lời tỏ tình.
Cũng không thể thiếu những ngày “máu chảy về tim”, những cây “xà cừ mang số” lại đông những đôi yêu nhau ngồi tâm sự.
Tôi thấy mình như đang sống giữa những hạnh phúc mà ai đó nơi xa kia chưa có cơ hội được như vậy. Nhớ mỗi tối ôn thi học kì, cứ 2, 3 giờ sáng, thằng nào cũng mắt long lanh nhìn nhau, thằng xem phim, thằng xem bóng đá, thằng chơi game. Rồi lại thằng “kêu” lên vì đói lúc nửa đêm, lại tất bật đun nước sôi ùng ục, pha mì tôm ăn. Tô mì thơm phức, thằng nào thằng ấy lại ghé sát đầu vào ăn, tấm tắc khen ngon, cười nức nở, suỵt suỵt mũi mà không hiểu sao nó lại cứ tuôn ra dù lòng đã dặn dạ không được....
Rồi những đêm hà nội yên ả, khoảng thời gian ôn thi tĩnh lặng. Thấy mình có nhiều động lực học hơn.... “học xem bóng đá lúc 2, 3h sáng, học xem phim, học xem tennis,...”. Sinh viên trong môi trường kí túc là vậy, thức khuya làm đủ mọi thứ chuyện trên đời, rồi dần dà trở thành một thói quen.
Bao mùa phượng vĩ rực rỡ mỗi mùa hè đỏ lửa - nhuộm thắm khoảng sân kí túc , bằng lăng tím vẫn còn đó như một sự thuỷ chung son sắt với nơi ở mãi mãi của nó.
Bao mùa hè tới rồi qua, bao thế hệ sinh viên tiếp bước nối tiếp nhau, cứ đến rồi lại bay đi như chưa bao giờ có “cuộc hẹn” nào đó với kỉ niệm.
Rồi một mai, kỉ niệm kia thôi tràn về làm thao thức bao trái tim, những con người đã đi khắp bốn phương lại có dịp trở lại ngôi nhà xưa mang tên kí túc. Ai đã qua một lần, đều cảm thấy hạnh phúc, tự hào vì mình là một phần của kí túc, của những kí ức xưa cũ. Một thời để nhớ, để sống và hoài niệm về những thứ đã có, đã cho đi và sống với những dấu yêu một thời.
Giây phút chia tay sắp tới, những khoé mắt ươn ướt, cảm xúc lâng lâng rồi hụt hẫng. Bàng thôi xanh lá, hoa sữa thôi ngào ngạt trong khoảnh khắc chia xa. Ai đó rồi cũng đi tìm cho mình một con đường riêng và khi ngoảnh đầu nhìn lại ta mới thấy một thời ta đã yêu, yêu nhiều hơn những gì ta có. Yêu để thấy cuộc sống này vẫn luôn có bạn bè ở quanh ta, có những kỉ niệm còn đó, con người đó để ta nhớ về một ngày ta đã hứa…
Xa nhau nhé rồi ngày mai ta gặp lại!
Công Thuy Vũ
Chỉ có thể là yêu
Một lần nữa anh lại cờ bạc thua nặng nề và tất nhiên người anh tìm gặp là cô. Anh mong cô giúp anh một lần nữa thôi.
***
Cô - một cô gái nhỏ nhắn với thân hình gầy guộc khắc khổ đôi mắt cô hay buồn nhìn về xa xăm, cô không xinh nhưng nhìn lâu ai đó đều thấy ở cô một nét duyên ngầm. Cô đang học cao đẳng năm 2, khoa ngoại ngữ trường ĐH NTT. Anh cũng vậy, anh cũng đang học năm 2 ngành xây dựng trường ĐH VL. Anh và cô quen nhau thật tình cờ và sự tình cờ ấy đã làm cô đau khổ vì quá yêu anh.
Anh và cô gặp nhau trên một trang mạng xã hội, lý do cô làm add anh là vì hai người cùng quê, học cùng trường phổ thông, nhưng không biết nhau vì xong lớp 10 anh đã chuyển xuống Sài Gòn học. Đúng là: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyện đối diện bất tương phùng"- cô thầm cười.
Thế là họ quen nhau, từ những lần nói chuyện online, rồi gặp nhau ngoài đời thực. Khi gặp cô, anh ấn tượng bởi mái tóc ngắn cũn cỡn, nhìn cô và nói: "Anh chưa bao giờ thấy ai để tóc như em"... Cô cười không biết là anh đang khen hay chê. Rồi họ bắt tìm hiểu nhau, yêu nhau lúc nào không biết. Anh là một người đàn ông tốt, anh yêu cô yêu dáng người nhỏ nhắn, yêu nét duyên ngầm của cô. Anh sẵn sáng vì cô mà làm tất cả những gì có thể, cô đã từng nghĩ có lẽ mình là người hạnh phúc nhất.
Cô ở chung với chị gái hơn mình 6 tuổi trong một phòng trọ nhỏ, cô dẫn anh về gặp chị. Chị cô dường như cũng rất hài lòng về anh và coi anh như người trong gia đình. Từ khi có anh, căn phòng họ đầy ắp tiếng cười... Cô như trẻ ra vài tuổi và hài lòng với những gì mình có. Cô đắm chìm trong hạnh phúc mỹ mãn của mình, tình yêu của cô sẽ còn tuyệt vời hơn nữa nếu như anh không dẫn cô về nhà ra mắt sau 3 tháng yêu nhau.
Ba mẹ anh ở quê xuống dự đám cưới anh ba của anh. Đó cũng là một dịp tốt để anh giới thiệu cô với gia đình. Cô đến dự đám cưới, nhưng ngay cái nhìn đầu tiên họ đã không thích cô, cả căn nhà đó, không có ai thích cô cả.
Sau đám cưới, nhà anh có một cuộc họp. Ba anh bắt anh phải bỏ cô lập tức, tại vì sao? Tại vì cô không xinh, thân hình cô gầy guộc. Anh không chấp nhận, anh yêu cô bằng tất cả trái tim, nhưng vì sao lại như thế này? Anh không hiểu tại sao ba mẹ mình lại có suy nghĩ này. Cả nhà không có ai bênh vực anh, không có ai đứng ở chỗ anh mà suy nghĩ. Anh cười nhạt: "Xã hội bây giờ còn có chuyện ép buộc này sao". Anh nghĩ tới cô, anh gọi cho cô, anh muốn đến chỗ cô. Hai người gặp nhau, anh kể trong nước mắt, anh yếu đuối anh làm cô lo lắng, thế là cô cũng khóc. Anh ôm cô, anh sợ mất cô, cô cũng vậy, cô sợ nhưng gì đang diễn ra với mình. Tâm trí cô hoang mang, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp trường hợp này, cô và anh phải làm gì để bảo vệ hạnh phúc của mình?
Anh nói với cô: "Em yên tâm, anh sẽ ở bên em, dù có chuyện gì xảy ra"
Gia đình anh gây áp lực với anh, bắt anh chọn một trong hai, một là cô hai là gia đình. Ba anh dọa sẽ từ anh nếu anh chọn cô. Bên hiếu bên tình, anh đã từng coi phim và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở trong trường hợp này. Thời gian anh và cô gặp nhau càng ít đi, vì anh bị gia đình quản lý thời gian, gia đình không cho anh gặp cô. Cô nghẹn ngào trong nước mắt, cô sợ mình không vượt qua được.
Cho đến một ngày, anh gọi cho cô đề nghị gặp cô.
- Chia tay đi em, anh không chịu nổi nữa rồi.
- Chia tay ư? Em không chấp nhận. Trừ khi anh không yêu em.
- Uhm... anh không yêu em nữa, anh đã quá mệt mỏi...
- Tại sao chứ, em đã làm gì sai sao anh?
- .....
- Em không chịu, mãi mãi em không chịu, em yêu anh, em sẽ ở bên anh!
Anh ôm cô trong nước mắt giàn giụa, có ai hiểu được cho đôi tình nhân này không? Do anh quá kiên quyết nên cô đành chấp nhận, nhưng vẫn nuôi một tia hi vọng mong anh sẽ đổi ý.
Thời gian sau đó, cô lao vào học hành, còn anh, anh lao vào cờ bạc. Cô nhớ anh, cô gọi cho anh chỉ mong được nghe tiếng anh bình yên nơi đầu dây bên kia. Còn anh, anh chẳng bao giờ gọi cho cô. Ngày ngày trôi qua, cô cũng đã tập quen với cuộc sống không có anh nhưng trong tim cô cô vẫn con yêu anh, tình yêu cô trao anh không phai nhạt theo thời gian. Cô vẫn hay nhắc tới anh với bạn bè, cô vẫn ngỡ rằng anh vẫn ở bên cô.
Rồi một ngày, anh gọi cho cô, anh báo cho cô một tin sét đánh rằng anh cờ bạc thua lỗ, lấy học phí đi tiêu xài bù đắp cũng ko đủ, anh phải cầm xe. Anh mong cô giúp anh một lần, anh không dám nói với gia đình. Cô thực sự rất sốc sau mấy tháng trời anh không liên lạc, giờ đây anh tìm gặp cô trong hoàn cảnh như thế này ư. Cô chạy khắp nơi, tìm gặp bạn bè để có một số tiền chuộc xe cho anh và đóng học phí. Anh cầm tay cô tỏ vẻ biết ơn và nói sẽ trả cho cô. Bạn bè ai cũng khuyên cô đừng day dưa với anh nữa. Lần này có thể mượn được còn những lần sau thì sao? Nhưng cô chỉ trả lời: "Coi như kiếp trước tao nợ ảnh, kiếp này tao trả". Sau lần đó anh không liên lạc với cô nữa, còn cô cứ ngóng trông những cuộc điện thoại trong vô vị.
Đâu đó có tiếng nhạc du dương, cô thoáng nghe bài hát: "Quên cách yêu" mà nghĩ về mình, nghĩ về những gì mình đang làm, liệu cô sẽ có một kết thúc tốt đẹp không? Liệu cô sẽ tìm được hạnh phúc sau những gì đã hi sinh không? Cô không trách anh, không trách hoàn cảnh, chỉ thương xót cho mình. Tuy vậy, cô cũng không bao giờ hối hận vì những gì đã làm...
Rồi cô ra trường, cô cũng kiếm được công việc cho mình với số lương vừa đủ lo cho bản thân, con anh thì vẫn chưa ra trường vì nợ môn quá nhiều.
Tình cờ cô nghe tin anh có bạn gái mới, cô đau đớn quằn qoại trong căn phòng, cô khóc nhưng không dám khóc thành tiếng, cô nghĩ: "Tại sao ông trời lại bất công như vậy, tại sao mình không thể tìm được hạnh phúc". Cô nhớ anh da diết, thà lúc quen nhau anh là thằng đàn ông bội bạc thì cô đã không yêu anh như ngày hôm nay. Cô cầm điện thoại gọi cho anh, cô đang ghen, cô muốn được nghe anh giải thích, cô muốn được nghe đó không phải là sự thật. Anh nghe máy, cô hỏi dồn dập về người con gái kia, anh chối. Cô nửa tin nửa ngờ, dần dần cô cũng biết đó là sự thật, cô không chấp nhận sự thật đó, cô muốn kéo anh về với mình.
Một lần nữa anh lại cờ bạc thua nặng nề và tất nhiên người anh tìm gặp là cô. Anh mong cô giúp anh một lần nữa thôi. Trái tim cô như vỡ nát thành trăm mảnh. Cô lạnh lùng: "tại sao anh không hỏi người con gái kia giúp đỡ". Anh chỉ biết câm nín.
Sau bao nhiêu cay đắng, dường như cô đã trở thành một người khác. Nhưng cô vẫn nhận lời giúp anh, từ lúc này, cô lao vào làm việc, cô chăm chỉ tăng ca làm thêm để kiếm tiền đóng học phí cho anh ra trường.
Biết được chuyện cô giúp anh, nhỏ bạn thân phát hoảng, nó la cô, nó mắng cô : "Vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Nhưng thời gian có thể sẽ không thể phẫu thuật thẩm mĩ được vết sẹo nó để lại trên tim. Yêu thương, chiều chuộng và hy sinh quá mức, sẽ chỉ khiến cái ghen khốn nạn trong mỗi thằng đàn ông trỗi dậy. Hi sinh bản thân chấp nhận đau khổ để người mình yêu hạnh phúc ư. Cao thượng hay là ngu dại.Đừng đòi hỏi sự biết ơn, khi người ta không cần và không thể hiểu nổi sự hi sinh của mình là cái chết tiệt gì." Cô đau đớn khi nhận được những lời đó, cô chỉ lặng im cho qua chuyện rồi cười nhạt với đời.
Rồi anh và cô gái kia cũng chia tay, cô ta là "một người tiền bạc phân mình ái tình sòng phẳng", cô ta tính toán đừng đồng xu với anh. Đời quá phũ mà. Anh nghĩ tới cô một mình lo cho anh, đi làm thêm để kiếm tiền lo học phí cho anh, vậy mà anh lại đối xử với cô quá tàn nhẫn. Anh muốn quay lại với cô, để truyền hơi ấm cho cô, nhưng anh lại sợ rào cản gia đình. Người ta cho là anh không yêu cô nên mới không thể vượt qua thử thách đó, nhưng nếu có ai nằm trong hoàn cảnh đó thì mới hiểu được cho anh.
Sau những lần làm cô đau khổ, cô nhận được một tin nhắn từ anh: "Anh biết anh có lỗi với em quá nhiều, anh sẽ cố gắng tốt nghiệp, cố gắng ra trường để không phụ lòng em". Đó là những lời nói thật lòng của anh, thời gian đó anh cô gắng học, ôn thi, trả nợ môn học, rồi anh cũng được ra trường, cầm trên tay tấm bằng kỹ sư. Cô vui trong nước măt, cô đã không sai khi làm tất cả cho anh. Sự hi sinh của cô quả là không uổng phí.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cô đã yên tâm về anh. Dù vẫn còn rất yêu anh nhưng cô biết gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận cô.
Ngày anh lên nhận tấm bằng tốt nghiệp cũng là ngày cô cầm tấm vé máy bay trên tay, cô sẽ qua Mỹ du học 3 năm. Anh không hề hay biết. Anh đã quyết tâm sẽ lấy cô bằng được, anh tin gia đình sẽ hiểu...
Trong bữa tiệc gia đình chúc mừng anh đã tốt nghiệp, anh quyết định kể chuyện cô đã giúp đỡ anh như thế nao, đã hi sinh vì anh ra sao. Gia đình anh không thể nói câu ngăn cản, họ biết anh đã quyết tâm thật rồi.
Anh mừng rỡ gọi cho cô để báo tin vui cho cô, nhưng điện thoại khóa máy. Anh chạy đến nhà gặp cô thì gặp chị hai, chị hai nói mới tiễn cô ra sân bay về. Anh lao thẳng ra sân bay, nhưng chuyến bay đi Mỹ đã cất cánh rồi.
Anh ngồi một mình ở sân bay cứ nhìn về phía xa xăm. Anh trách mình đã quá chậm. Bỗng có tin nhắn, là số máy của cô, nhưng đó là nhỏ bạn thân của cô: "Nga có gửi cho anh lá thư".
Anh đọc thư cô mà nghẹn ngào, anh trách cô ra đi mà không nói với anh. Anh còn yêu cô rất nhiều, anh tự hứa với lòng mình sẽ chờ ngày cô về, chờ tới ngày anh và cô đoàn tụ. Anh mong được bù đắp lại những mất mát trong khoảng thời gian vừa qua và đợi tới ngày sẽ được nắm tay cô bước đi trên con đường tương lai.
Nếu có ai hỏi tại sao cô lại làm như vậy, cô trả lời: "Chỉ có thể là yêu thôi"
Như Uyên - truyenngan.com.vn
Cho lại anh cái kẹo ấy đi
“Việc bạn sẵn sàng san sẻ tình cảm của mình là 1 việc vô cùng mạo hiểm? Chỉ đơn giản bởi vì, không phải ai cũng cần viên kẹo mà bạn đem cho”.
- Phan Ý Yên -
***
Có lẽ đúng, nhưng tình cảm, là chuyện như cơn mưa rào mùa hạ, đang nắng chang chang, ào đến, làm người ta ướt sũng vì không mang theo áo mưa. Nhưng những cơn mưa như thế thường làm những người trẻ thích thú, cơn mưa bất chợt cuốn phăng những bụi bặm, đất cát mà những chiếc xe chở vật liệu hoặc chở đất công trình để lại trên mặt đường. Sau cơn mưa ấy, bầu trời cao vút, xanh ngắt, trong trẻo như đôi mắt cô bé mới lớn.
Mà cái sự đời, mấy ai vô duyên mà phang thẳng vào mặt người cho là tôi chả cần cái kẹo anh cho?
Có người thì ý nhị từ chối, nhưng có người thì lại nở nụ cười ban phát và nhận lấy cái kẹo ấy. Rồi đem nó nhét vào đâu đó mà hồi sau chả biết là nhét vào đâu.
Minh cũng đã làm thế với nó, khi nó bảo thích Minh lắm lắm, Minh đã cười và nắm tay nó thật chặt.
Cứ ngỡ là thật mà lại là mơ.
Thì ra có những con người luôn muốn che chở người khác, cứ như là anh hùng lắm ấy. Nhưng hỡi ôi có biết đâu là ác đến mức nào. Minh chỉ cho nó bạn gái của mình qua Fb, khi nó hỏi Minh có yêu nó không.
- Minh nghĩ là Vũ đùa thôi, nhìn Vũ nói chả nghiêm túc gì cả.
Và sau cơn mưa rào lãng mạn ấy, nó đến cơ quan với đôi mắt ướt sũng, mái tóc buộc lỏng lẻo, không mascara, không môi son, cái cơ thể thì như cò hương.
Con bạn thân thở dài đánh thượt:
- Mày lại gặp bão đấy à, Vũ?
Lại nói về con bạn thân, sắp lấy chồng nên dạo này cũng bận, chả có tí ti thời gian nào cho nó, làm con bé phải lang thang các shop một mình, đi ăn nếp cẩm một mình, và đi thuê Doraemon một mình. Có lúc nó ước con bạn thân đừng vội lấy chồng, để còn lang thang với nó.
- Huhu 27 tuổi đầu còn bắt người ta ế ẩm với mình, mày ác như con tê giác ý.
- 27 thì đã sao, ối người 30 còn để ngỏ kia kìa, mày cứ sốt xình xịch.
Nói thế thôi, tối về mẹ nó lại ca cẩm.
- Chả yêu đương mà lấy chồng đi, để cho tôi còn bế cháu.
- Khổ nỗi, vẫn chưa có ai đến trước cửa nhà nó mà hết xăng cả, mà nhà mình chẳng nuôi chó mà sao không thấy ai bén mảng đến là sao ta.
Nó vẫn lang thang trong cuộc đời mình, chờ người ta va vào mình. Vì nó sợ đi tìm một ai đó, để rồi người ta lại cười vào mặt nó.
Thiên lấy chồng, ngày cưới Thiên, nó mặc jean, áo sơ mi hững hờ, trang điểm một chút. Mong manh.
Thiên rạng ngời trong bộ váy cưới tinh khôi, đôi mắt long lanh hạnh phúc. Thanh là chú rể, nắm tay Thiên dịu dàng.
Nó ôm con bạn thân thật chặt, nước mắt chực chảy ra.
- Kìa trôi hết phấn bây giờ cô dâu, mày đẹp lắm. Nhớ hạnh phúc nghe cưng....
27 tuổi, nó già thật sự với cuộc đời.
Minh trở về.
Thậm chí còn ướt hơn cả nó, te tua, gầy guộc, đôi mắt thăm thẳm. Giọng nói khơi khơi.
À thì ra cái kẹo của Minh cũng không phải là cái người ta cần.
Hờ hờ.
- Minh cứ tự hỏi sao Vũ lại yêu Minh? Tại sao trên Fb luôn để ngỏ một câu “Bao giờ có người cần cái kẹo em cho”. Sao Vũ lại muốn đưa nó cho Minh?
- Cũng không biết nữa Minh ạ, có lẽ giống như Minh nhất định đem cái kẹo ấy cho An, mà không cho Vũ ấy. Đôi lúc người muốn nhận và người muốn cho lại không gặp nhau. Như Vũ bây giờ, vẫn đi tìm người để cho cái kẹo ấy.
- Vậy Vũ cho lại Minh đi.
- Cái kẹo cho Minh giờ hỏng mất rồi, đâu còn ăn được nữa, 2 năm rồi, hết hạn sử dụng rồi, Minh sẽ bị tiêu chảy đấy. Với lại hình như kiến cắn chuột tha lâu rồi, từ ngày Minh đi với An.
Đôi mắt thăm thẳm ấy làm nó ngột ngạt. Tối về nó lại mân mê cái kẹo ấy, nó sợ lại cho người không cần.
...
Nó về nhà. Có khách. Một người phụ nữ lạ, khá xinh. Nhưng đôi mắt thì quen lắm.
Nó nghĩ thầm, nếu lại là mai mối thì thời nào rồi con mai mối. Hả hai người phụ nữ một xinh đẹp, một duyên dáng kia?
Nó đến Phương Đông theo lịch hẹn của mẹ, chả có ai ngồi một mình cả.
“Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.”
Nó cứ nhe nhởn. Đêm về lại khóc khan. Bởi nếu có nước mắt, hôm sau sẽ sưng mắt. Lại có người hỏi “ Làm sao con khóc?”, Mà chẳng giải quyết được gì.
***
- Ơ Vũ, làm gì ở đây?
- Sặc, còn Minh? Cái áo kẻ cho ngày nắng thế này là sặc sỡ quá đấy.
- Ờ thì bà mẹ đỏm dáng cứ bắt đi xem mặt một cô gái con của bạn của bạn làm ăn với bố đẹp trai, lại còn bắt mặc cái áo này. Lại còn bảo thấy ai ngồi một mình thì gặp chứ. Các bà mẹ luôn không có việc để làm hay sao ý, ngoài việc xem con cái yêu ai. Còn Vũ?
Nó cười phá lên trước sự ngạc nhiên của Minh, lạ thật nó lại thấy vui. Đúng là cuộc đời. Cái kẹo cựa quậy trong trái tim nó.
- Chẹp, à... ờ... thì bà mẹ mặn mà bảo con có một cái hẹn ở Phương Đông. Ai ngồi một mình mặc sơ mi kẻ thì gặp người đó. Hơ...
Có hai kẻ đang đi tìm người để cho cái kẹo của mình. Biết đâu, lần này lại tìm được nhau.
Cứ đi đến đâu bạn muốn, nếu có duyên có phận, sẽ có ngày gặp lại. Dù lúc đó ta sẽ chẳng còn nguyên vẹn đi chăng nữa. Cũng chả sao.
Truyenngan.com.vn
Đồ hâm! Tớ chỉ cần cậu bên cạnh tớ
Mai không muốn làm Bù Nhìn của Dũng, cô bé muốn "lột xác" trở thành Búp Bê cơ...
***
Mai thò đầu ngó vào shop quần áo trên con phố quen thuộc ấy, nó nhìn quanh với vẻ mặt vui tươi hớn hở, miệng toe toét chào chị chủ cửa hàng rõ to. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, mặt nó đã méo xệch trong khi chị chủ vẫn đon đả:
- Còn nhiều mẫu mà em! Tại lâu không thấy em nên chị lỡ bán cho người khác mất rồi.
- Dạ...Thế thôi. Em chào chị ạ!
Mai thở dài rồi bước ra, trời bên ngoài lạnh buốt, trước khi ra khỏi cửa mẹ đã quàng bao nhiêu áo ấm, nào khăn, nào mũ lên người nó nhưng lúc này nó vẫn thấy hơi lạnh và hụt hẫng. Nó tự thốt lên trong lòng: "Rút cục thì mình vẫn là Bù Nhìn"...
Dũng đẹp trai, cao... rất cao, học giỏi... rất giỏi, "hot"... vô cùng "hot". Còn Mai thì bình thường đến nỗi... quá đỗi là bình thường, nó không xinh xắn, học cũng chỉ nằm ở 'top" giữa, lại thêm cả cái biệt danh "cold girl' lạnh lùng trong lớp nữa chứ. Thế mà nó với Dũng, trời đất xui xủi thế nào lại thành một đôi? Kể cũng kì lạ cho những ngày mới vào cấp 3 ấy...
Thầy xếp cho Mai ngồi cạnh Dũng, chỗ của Mai bao nhiêu cô bạn trong lớp ao ước còn Mai thì chẳng thấy thoải mái tí nào. Giờ ra chơi nó muốn yên tĩnh thì toàn bị phá bĩnh bởi những "hot girls" trong lớp cứ xuống đấy tán gẫu với cậu bạn ngồi cạnh; mà chả hiểu Dũng nói chuyện kiểu gì cơ, Mai đã không nghe thì thôi chứ ngồi nghe lỏm thì chỉ thấy muốn cười lăn ra.
Lại có một lần thầy trả bài kiểm tra toán đầu năm (cái môn mà Mai ghét nhất quả đất!), Dũng được 10 còn Mai chỉ được có 4, nó đã buồn lắm rồi, ngại lắm rồi mà chả hiểu Dũng tự cho mình quyền gì giật lấy bài của Mai, mắng Mai trình bày hậu đậu, cẩu thả.
Mai bực lắm, hôm sau nó gặp riêng xin thầy chuyển chỗ thì Dũng từ đâu bước tới lại chen vào: "Xin thầy đừng chuyển chỗ để em tiện giúp bạn ấy học ạ. Nhất định bài kiểm tra sau bạn ấy sẽ được 8 trở lên". Thầy gật gù đồng ý còn Mai thì trừng mắt nhìn Dũng, Dũng cứ tỉnh bơ rồi còn cười toe toét như trêu ngươi con bé.
Mai bắt đầu bị bước vào chế độ rèn luyện mà nó cảm thấy như một hình thức tra tấn mới. Rõ ràng Dũng chỉ hứa với thầy giúp Mai học tập thế mà ngay cả những thói quen thường ngày của con bé, Dũng cũng tự lãnh quyền chấn chỉnh, đảo lộn tùng phèo cuộc sống của Mai. Sáng 5 giờ điện thoại đã reo í éo bắt nó dậy chạy bộ, có hôm Mai bực mình tắt máy thì Dũng đến tận nhà gọi rõ to, Mai lại phải lồm cồm bò dậy. Tra tấn xong bằng bài thể dục lại còn lên hẳn lịch sinh hoạt như bảo mẫu của Mai vậy. Nào là đến bến xe bus tới trường thì phải đợi Dũng mới được đi (vô lí – mà hầu như toàn Dũng đợi Mai thôi); sáng, trưa, tối phải ăn thế này thế nọ; nào là phải học từ mấy giờ đến mấy giờ, nào là không được đi chơi chiều thứ 2, 4, 6 để Dũng còn đến kèm cặp, vân vân và vân vân... Hic.
Kể ra chế độ ấy khủng khiếp thật nhưng cũng khiến Mai tiến bộ nhiều lắm, điểm kiểm tra của nó cứ tăng dần dần rồi ổn định hơn. Giờ bài nào mà được dưới 7 là cũng bị Dũng mắng té tát, rồi moi móc hết những bất cẩn của Mai. Năm nay đã là năm cuối cấp, Dũng càng khắt khe với Mai nhưng cũng khiến thói quen sinh hoạt của nó trở lên điều độ hơn, nó cảm thấy khỏe khoắn, có sức sống, yêu đời và yêu... Dũng hơn.
Tụi nó trở thành một đôi (đũa lệch) từ những ngày tháng "tra tấn dã man" như vậy đấy. Ở cạnh Dũng con bé thấy ấm áp nhưng nhiều khi cảm thấy tự ti, áp lực lắm. Dũng hơn Mai nhiều mà lại còn chẳng bao giờ khen con bé được một câu dù nó đã rất cố gắng, đã thế còn chê nó là Bù Nhìn xấu xí nữa chứ. Người ta bảo khi có tình cảm thì thấy đối phương là đẹp nhất cơ mà? Mai thấy Dũng đẹp thật nhưng sao Dũng lại thấy Mai xấu xí cơ chứ? Hơn nữa trong sách lịch sử chẳng nói những ông vua bù nhìn là những ông vua không có giá trị quyền lực sao? Chẳng lẽ Mai ngốc nghếch, vô dụng sao?
***
... Trời đông rõ là lạnh! Đầu mùa mẹ đã mua cho Mai kha khá áo rét nhưng không được style cho lắm, nhà con bé không giàu có gì nên đồ của nó cũng rất bình thường. Hay vì thế mà Dũng chê nó là Bù Nhìn nhỉ? Nó muốn có chiếc áo măng-tô ấm áp giống của cô bạn Trang cùng lớp, chiếc áo khoác dài đến đầu gối trông xinh xắn lắm, mặc vào trông Trang hệt như một nàng búp bê đáng yêu, Trang có tình cảm với Dũng... Nó biết và nó cũng sợ Dũng sẽ thích Búp Bê mà không thích Bù Nhìn nữa.
- Nhìn Trang mặc áo ấy xinh thật Dũng nhỉ?
Mai buột miệng hỏi Dũng một câu có vẻ ngớ ngẩn khi 2 đứa đang trên đường về. Dũng tỉnh queo.
- Ừ! Xinh như Búp Bê ấy, đâu giống Bù Nhìn như cậu.
- Này! - Mai gắt - Thế cậu là gì mà lại thích thân với Bù Nhìn hả? Sao không thân với Búp Bê đi?
- Ơ! Thế cậu không biết tớ là một Ruộng Ngô xanh tốt, rất cần Bù Nhìn bảo vệ để thoát khỏi sự nhăm nhe của các cô bạn xinh đẹp hả? Búp Bê vốn xinh đẹp nên không thể giúp tớ được điều này.
- Hứ! Đồ đểu! Đồ kiêu ngạo, cô bạn xinh đẹp nào thèm cậu cơ chứ, chỉ có tớ thương cậu bơ vơ nên mới chơi với cậu thôi. Mà tớ sẽ không làm Bù Nhìn nữa đâu, tớ sẽ làm Búp Bê cho cậu xem!
***
Lời thách thức ấy được đặt ra cách đây đúng 3 tuần, hôm sau Mai đi tìm ở khắp các shop chiếc áo măng-tô đẹp như Búp Bê; và ở cửa hàng này, nó dán mắt vào chiếc áo trắng đang khoác trên mình manơcanh, chiếc áo thậm chí còn đẹp hơn cả của Trang nữa. Con bé quyết tâm mua cho bằng được nhưng lại quá đắt so với những gì nó có, tới tận 700K. Vòi vĩnh mãi mẹ mới "trợ cấp" 200K cộng với số tiền tiết kiệm được thì nó vẫn thiếu 300K nữa. May mắn, Mai tìm được việc gia sư cho một thằng nhóc lớp 6 môn tiếng Anh, ước chừng chỉ cần làm việc chăm chỉ 2 tuần là sẽ đủ tiền để... trở thành Búp Bê...
Mai đã lỡ mấy buổi hẹn đi chơi và lên thư viện đọc sách cùng Dũng để giấu cậu bạn đi dạy thêm, số tiền kiếm được ngày càng khá hơn. Mai hay đi qua cửa hàng, ngắm chiếc áo đẹp đẽ và yên tâm khi thấy cô nàng manơcanh vẫn mặc nó. Dự liệu đủ số tiền, trước đó một tuần Mai đã dặn kĩ chị chủ shop: "Chị đừng bán cho ai chị nhé, nhất định em sẽ mua chiếc áo đó!".
...
Chiều thứ hai hôm nay, như thường lệ thì Mai sẽ phải ở nhà đợi Dũng đến để cùng học bài, nhưng con bé đã tự phá luật do "bảo mẫu" đề ra. Nó hí hửng khi gom đủ 700k đến cửa hàng mua chiếc áo mơ ước, không quên tắt điện thoại sợ bảo mẫu lại mắng là vô ý thức. Nhưng cuối cùng chiếc áo đẹp đẽ ấy cũng đã có người mua mất rồi, rút cục Mai vẫn chỉ là Bù Nhìn.
***
5.00 PM.
Mai đã đạp khá lâu, nó dựng xe và đứng ngắm nhìn, gió từ sông thổi vào lạnh buốt cả tâm hồn nó. Chỉ là một cái áo thôi mà sao nó thấy buồn rười rượi. Bãi nổi dưới chân cầu Long Biên là cả một cánh đồng ngô xanh mướt và hiện lên khung cảnh đẹp đẽ ấy là những con bù nhìn xấu xí. Chán quá! Tại sao Bù Nhìn lại lôi thôi, xấu tệ như thế cơ chứ? Mai nghĩ một lúc rồi mở điện thoại, 23 cuộc gọi nhỡ từ "Ruộng Ngô".
- Sao lại tắt máy? Ai cho cậu đi lung tung mà không có tớ hả?
Tiếng của Dũng quát lên đáng sợ qua điện thoại.
Mai nghe tiếng quát mà nước mắt của nó cứ trào ra, không ngăn đươc.
- Tớ... tớ xin lỗi... tớ đã cố gắng... Nhưng tớ vẫn mãi chỉ là Bù Nhìn, tớ vẫn không thể trở thành Búp Bê.
- Đồ hâm! Tớ cần cậu ở bên tớ chứ có cần cậu biến thành Búp Bê gì đâu hả? Giờ cậu đang ở đâu?
- Nơi rất nhiều Bù Nhìn giống tớ... - Con bé vừa nói vừa nấc lên.
Dũng đạp xe thật nhanh, mặc kệ cho gió đông vô tình táp vào mặt lạnh buốt. Cầu Long Biên hiện lên trong buổi chiều thật đẹp, đẹp hơn khi Dũng biết có cô bạn Bù Nhìn đang đứng trên đó nhìn xuống dưới những bãi ngô xanh mởn có những chú bù nhìn và thẩn thơ.
- Đồ Bù Nhìn ngốc nghếch!
- Này! Đừng có gọi tớ là thế nữa! Tớ ghét! - Mai gắt lên, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Dũng lại tiếp tục làm cho Mai thấy bực hơn.
- Ghét thì đã sao cơ chứ! Cậu vốn là Bù Nhìn mà... Sao trời lạnh thế nhỉ, lạnh quá.
Dũng tảng lờ nhanh quá, cậu bạn xoa hai tay vào nhau có vẻ lạnh lắm. Mai luống cuống không biết làm thế nào, tháo găng tay ủ lấy bàn tay Dũng. Bất ngờ Dũng ôm lấy Mai thật chặt, chặt lắm, con bé bỗng thấy ấm áp vô cùng...
- Bù Nhìn ngốc xít của tớ! Thực ra tớ chỉ là một bác nông dân bình thường thôi, còn những gì tớ dành cho cậu mới là ruộng ngô xanh tốt dưới kia. Bác nông dân cần Bù Nhìn giúp bảo vệ tình cảm và thành quả mà bác ấy đã gây dựng. Một con Búp Bê xinh đẹp không thể giúp bác nông dân làm được điều đó, cậu hiểu chưa?...
Truyenngan.com.vn
Tình yêu và tham vọng
Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm không?
My không hiểu, người cô cứng đơ, mọi người xung quanh nhìn cô ái ngại. Bất chợt, My nhớ tới lúc chiều cô với Thắng gặp nó ở khu mua sắm. My chưa bao giờ nghe Thắng kể về nó. Cô bật khóc chạy đi.
***
Nó - 1 cô gái bình thường như bao người con gái khác, nó cũng có 1 ước mơ, cũng muốn thành đạt và trưởng thành. Nhìn mặt nó hiền lành, không có gì nổi trội nhưng lại ít ai biết đươc nó như thế nào. Mà nói đúng hơn là nó đã quen với sự giả tạo, cái giả tạo bắt nguồn từ sự đố kỵ và ganh ghét...
Nó là con thứ 2 trong 1 gia đình 4 chị em không mấy khá giả. Vì thế ước mơ của nó là học tập thật giỏi và kiếm được nhiều tiền để phụ giúp cha mẹ.
Ba nó vẫn hay qua lại với người đàn bà khác đã nhiều năm nay, ông vẫn hay đi qua đêm bỏ mẹ con nó. Tuy có gọi ba nhưng nó chưa bao giờ coi ổng là ba.
Nó vẫn thầm trách cuộc sống, trách ông trời đã sinh ra nó trong một gia đình đầy thiếu thốn cả tình cảm lẫn vật chất như thế.
***
18 tuổi - nó lên thành phố học đại học, ai cũng thấy ở nó cái sự hiền dịu và ít nói, nhưng có lẽ người ta đã lầm trước vẻ bề ngoài của nó. Nó cũng có bạn trai, nó yêu chân thành, tình yêu của nó trong sáng lắm và cũng có thể nói là rất đẹp. Nhưng rồi nó với người đó cũng chia tay vì mỗi người một chí hướng. Nó đau khổ lắm nhưng nó cứng rắn không để nước mắt rơi, nó chứng tỏ mình là một người mạnh mẽ không lụy bất cứ một thứ gì.
Nó là một con người đầy tham vọng và muốn mọi người xung quanh khuất phục. Rồi nó cũng đề ra tiêu chuẩn chọn bạn trai của mình phải là một người đẹp trai, học giỏi và có tiền. Rất người để ý tới nó nhưng nó đều từ chối...nó nhất định phải tìm được chàng trai đủ tiêu chuẩn của mình.
Nó ở trọ cùng với My - một đứa bạn đang học chung lớp đại học. Lúc đầu 2 đứa thân thiết như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Sau rồi My quen Minh - một chàng trai thành đạt và vui vẻ. Rồi nhưng tin nhắn, những cuộc nói chuyện của Minh dành cho My ngày càng nhiều, đi cùng với đó là sự bực tức trong nó cũng lên cao. Hay là nó ghen với My, không, nó không hề yêu Minh, vậy thì tại sao chứ?
My có quan hệ rộng với mọi người, cô không những xinh mà còn hòa đồng với mọi người, khác hẳn với nó, My rất hay nói, nói nhiều nữa là khác. Giữa My và nó luôn tồn tại một khoảng cách do chính nó tạo ra.
Rồi Minh yêu My, do Minh hay đi công tác nên hai người rất ít gặp nhau. Khi không có Minh thì My cũng hay đi chơi với bạn bè cũ, họp lớp, hay cà phê tán dóc… Chỉ có một mình nó ở nhà trong căn phòng nhỏ đó. Nó thầm ganh tị với My, và cái ganh tị đó không biết từ lúc nào nó trở nên ghét My. Mỗi cử chỉ của My làm nó ngứa con mắt, mỗi lần Minh đón My đi chơi, Minh mua đồ cho My làm nó bực mình mà cứ phải tỏ ra vui vẻ....
Một lần, My đi họp lớp cũ và có một người con trai tới chở đi. Nó nhắn tin cho Mình rằng My bắt cá hai tay.
Minh là một người rất ghen, lập tức điện thoại cho My. Lúc đó My đang nói chuyện với đám bạn nhưng không biết Minh gọi. Trở về, cô thấy cuộc gọi nhỡ và gọi lại cho Minh, bắt máy lên My đã nhận được một tràn té tát từ Minh cho dù chưa biết đúng hay sai.
Trong lòng nó như rất hả dạ khi thấy My khóc, nó nhếch mép cười rồi hỏi My có chuyện gì, My không trả lời chỉ lau nước mắt...
Rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Minh không thể giấu My bất cứ chuyện gì, My biết được ai là nguyên nhân của trận cãi vã ngày hôm đó. Cô biết được bộ mặt thật của nó, My ghê tởm nó. Một thời gian sau đó, My nói lời chia tay với Minh, vì anh hay nhắc tới chuyện ngày hôm đó làm cô quá mệt mỏi vì phải giải thích.
My quyết định chuyển đi, có lẽ bây giờ nó không hả hê nhưng cũng không cảm thấy có lỗi với My. Nó nghĩ My đáng bị như thế. Nó nghĩ My chỉ là người thay thế hình ảnh của nó trong Minh. Có thể là nó sẽ hạnh phúc như My và hơn cả My nếu nó chấp nhận Minh. Nhưng trong nó còn có ước vọng lấy chồng giàu, không phải để ăn bám mà để hãnh diện. Cái tham vọng quá lớn đó không biết sẽ có kết cục như thế nào?
My đã đi, bỏ mặc đó bơ vơ giữa căn phòng, nó và My đã từng là đôi bạn tốt nhưng nó luôn ganh ghét và đố kỵ với My trong mọi thứ: học tập, gia đình, tình yêu…
Ngày tốt nghiệp, My hãnh diện cầm tấm bằng giỏi trên tay, nó cũng không kém, nó cũng được xếp loại khá nhưng trong lòng nó không cam tâm, nó muốn được hơn My, nó hoàn toàn bất lực. Phải chăng My quá hoàn hảo trong mắt nó, sự hoàn hảo đó làm nó ham muốn, nhưng có được sự hoàn hảo đó thực sự không đơn giản với tính cách của nó.
***
Ra trường, nó thực sự có năng lực, nó xin vào một công ty xuất nhập khẩu, rồi nó cũng leo lên được chức quản lý trong 2 năm. Nếu có bạn bè hỏi đang làm gì nó tự hào nói: “Mình chỉ được làm quản lý thôi ak”.
Cũng trong thời gian đó, nó có bạn trai. Đó là Thắng trưởng phòng kinh doanh - con trai của giám đốc. Nó bị cuốn hút bởi vẻ điển trai của anh, hơn nữa anh còn là con trai của giám đốc. Tất nhiên là con gái, nó không chủ động tấn công anh, nhưng nó luôn cố ý làm mọi thứ để anh để ý tới nó. Thắng bắt đầu thấy thích nó, anh thấy nó nhiệt tình trong công việc, thấy cách giải quyết vấn đề anh rất hài lòng. Rồi dần dần tìm hiểu, những lần cà phê, ăn tối nó và Thắng đã yêu nhau.
Một lần, Thắng chở nó ra biển vào buổi tối, anh trao cho nó nụ hôn và quỳ xuống cầu hôn nó, nó bất ngờ và đồng ý. Cuộc sống mà nó hằng mong ước đây sao? Một người chồng giàu có, tài giỏi và điển trai như vậy, nó cứ như trong mơ vậy. Thắng định 1 năm nữa khi ổn định công việc sẽ tổ chức đám cưới.
Bất ngờ, 3 tháng sau công ty gặp sự cố có thể là không đứng vững được, ai nấy đều muốn rời bỏ công ty. Giấc mơ của nó, sự nghiệp của nó không thể nào tan biến như thế này được, nó thực sự bất lực trước hoàn cảnh như vậy. Thắng đang đau đầu vì khách hàng gọi điện đến khiếu nại càng nhiều, điều Thắng cần bây giờ là nó, cần sự quan tâm của nó, nhưng đã mấy ngày nó không đi làm và cũng không thấy liên lạc. Thắng gọi cho nó, nó tắt máy, tới nhà thì không có ai.
Đã mấy ngày liền nó không gặp Thắng, nó sợ sẽ đối diện với Thắng và không biết buông câu chia tay lúc này có ổn không. Hai tuần sau, nó nhắn tin cho Thắng đề nghị gặp anh. Nó hẹn anh ở quán cà phê mà hai người hay đến. Thắng ngồi xuống:
- Anh biết em hẹn anh ra đây để làm gì rồi.
Nó không nhìn Thắng
- Ừ, vậy em không nói vòng vo nữa. Mình chia tay đi.
- Trong 2 tuần nay anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi, anh biết sẽ có ngày này, giống như phim em nhỉ?
Nó cười:
- Cuộc sống là vậy mà anh, em làm như vậy mới tồn tại được.
Nó quyết tâm sẽ tìm một người khác hơn Thắng, nó tự nhủ trên đời này có nhiều người giàu có hơn Thắng.
***
May mắn cho gia đinh Thắng, thông qua một người bạn thân, đã tìm được người tài trợ vốn cho công ty. Đó là công ty mà My đang làm. My hiện đang là thư ký và trợ lý giám đốc. Thắng gặp My qua nhiều lần ăn tối cùng với giám đốc đối tác. Cũng như nó, ngay từ lần đầu gặp Thắng, My cũng bị Thắng thu hút. Do sự cố ở công ty, nên Thắng chẳng chú ý nhiều tới My, chỉ biết lao vào công việc để với hy vọng cứu được công ty tâm huyết cả đời của mình.
Một lần, khi đang chờ taxi ở khu mua sắp, My bị giựt túi xách. Cùng lúc đó, Thắng cũng đang ở gần đó, thấy người quen nên Thắng chạy theo kẻ cướp nhưng không lấy lại được túi xách.
Sau lần đó, My và Thắng trở nên thân thiết hơn. Rồi chuyện gì tới cũng tới, tình yêu của họ bắt đầu.
...
Nó xin vào làm một công ty khác và đang cặp kè với một đại gia đã có vợ. Ông ta mua nhà cho nó, mua xe cho nó, yêu thương nó và nó không ngần ngại để đánh đổi cả đời con gái để có những thứ mà nó muốn.
Tình cờ nó gặp My và Thắng ở khu mua sắm, bất ngờ xen lẫn cả lòng ganh ghét, nhưng nó không biết nên làm gì. Họ đi ngang qua nhau như chưa từng quen biết. Tối hôm đó, nó hẹn My uống nước, My vừa đến ngồi xuống ghế nó đã tạt cho vào mặt cô một ly nước.
- Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm không?
My không hiểu, người cô cứng đơ, mọi người xung quanh nhìn cô ái ngại. Bất chợt, My nhớ tới lúc chiều cô với Thắng gặp nó ở khu mua sắm. My chưa bao giờ nghe Thắng kể về nó. Cô bật khóc chạy đi.
My gọi cho Thắng nói chia tay.
My tắt máy nằm trong phòng. Thắng lo lắng chạy đến bên cô, Thắng hỏi cô có chuyện gì? My kể về nó, kể về mối quan hệ của My và nó lúc trước và lý do nó đề nghị gặp My. Thắng ôm My vào lòng:
- Hằng đã là quá khứ rồi, anh thấy không cần thiết để kể ra mối quan hệ của anh và cô ta. Anh biết cô ta yêu anh vì cái gì. Cô ta không xứng đáng với tình yêu của anh. Anh chỉ biết là anh yêu em và anh cần có em. - My tin Thắng, cô ôm chặt Thắng và cảm thấy ấm áp hoàn toàn.
Nó hẹn gặp Minh ở quan cà phê, nó kể về My. Dường như Minh đã đã có cuộc sống mới hoàn toàn tốt. Đã mấy năm rồi từ ngày chuyện đó xảy ra, Minh vẫn cứ trách mình đã hiểu lầm My. Nó nói Minh hãy giúp nó hãm hại My: đó là ghép nhưng tấm hình khỏa thân của My và Minh để gửi cho Thắng. Một cái tát của Minh lên mặt nó, làm nó bừng tỉnh:
- Cô hại My chưa đủ hay sao, giờ còn muốn làm gì nữa, cô thật là một người tâm đia xấu xa. Cô mà đụng tới My 1 lần nào nữa, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu - rồi Minh bỏ đi.
Giọt nước mắt của nó rơi xuống. Lần đầu tiên nó khóc nhiều như vậy, nó không muốn giấu những giọt nước mắt làm gì nữa, nó đã hết can đảm nổi rồi
Rồi tin nó cặp kè với lão đại gia đến tai vợ lão. Nó bị đánh ghen, nhục nhã ê chề, giờ nó còn gì nữa đâu mà mất. Nó đau đớn nghĩ về những gì mình đã làm, đó chỉ là con số 0. Nó tỉnh ngộ, nó muốn tìm đến cái chết nhưng nghĩ tới người mẹ của nó, nó thật không muốn, nó muốn trở về ôm mẹ, chỉ có mẹ bên nó lúc này thôi.
Hai tháng sau, Thắng và My đám cưới. Nó cũng có mặt- một vị khách không mời mà đến, ai ai cũng bất ngờ với sự có mặt của nó. Nhưng lần này nó đến là để chúc mừng chứ không phải là quấy rồi.
Nó cầm tay Thắng và My, trao cho hai người một hộp trái tim bằng thủy tinh ở trong có hình cô dâu, chú rể, rồi khẽ nói vào tai My: “Chúc mày trăm năm hạnh phúc, hãy tha lỗi cho những gì tao đã làm My nhé” rồi bỏ đi.
Nó không ở thành phố nữa mà trở về quê phụ giúp mẹ nó trồng rau, nuôi cá.
Pooh - truyenngan.com.vn