Hiển thị các bài đăng có nhãn tam-su. Hiển thị tất cả bài đăng
Anh là thằng con rể "ăn cháo đá bát"!
Cô ấy xa xả mắng tôi lãng phí, khi "vung tay quá trán", dồn toàn bộ tiền lương, tiền thưởng tháng Tết vào việc mua đồ đạc tặng bố mẹ.
Năm nào cũng vậy, cứ mỗi dịp Tết đến là vợ chồng tôi lại nhìn nhau ngán ngẩm, không biết nên mua quà gì biếu bố mẹ. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, dù không nói ra nhưng cả hai đều biết, bản thân đều nghĩ về bố mẹ mình, nghĩa là vợ thì nghĩ đến việc mua gì cho bố mẹ đẻ, còn tôi cũng đang ngóng về quê, nơi bố mẹ đang sinh sống cùng cậu em trai.
Năm ngoái, Tết đầu tiên được làm con rể, tôi dự định phải sắm Tết thật hoành tráng để bố mẹ vợ hài lòng. Một phần cũng vì sĩ diện của đàn ông, một phần cũng để lấy lòng bố mẹ vợ vì hai vợ chồng tôi vẫn ở cùng nhà với ông bà.
Nghĩ là làm, trước Tết vài ngày, tôi hì hục khuân rượu Tây về biếu bố vợ, bộ áo dài nhung loại xịn biếu mẹ vợ, và hai cô em vợ thì tôi không quên lì xì với phong bao dày cộp. Tôi cũng sắm sửa bánh kẹo ngoại, đồ ăn toàn "của ngon vật lạ" biếu nhạc phụ, nhạc mẫu.
Nhưng nhà vợ ở thành phố, kinh tế rất khá, vì vậy, đồ tôi mua dù xịn đến mấy cũng bị chê thẳng mặt. Rốt cuộc, bố vợ cầm chai rượu Tây lên, phán câu xanh rờn: "Bố bị huyết áp cao có uống được rượu đâu", "Cái áo dài này chẳng hợp với dáng mẹ tẹo nào nhỉ, hình như màu này hơi già ". Rồi đến màn "khảo giá", thứ gì mẹ vợ cũng giả vờ chép miệng: "Đắt quá! Lương hai đứa mày được bao nhiêu mà bày vẽ!".... Thế là đi tong tháng lương và khoản tiền thưởng Tết mà chẳng được ai trong nhà vợ dành tặng cho lời có cánh nào.

Vợ chồng cãi nhau vì chồng mua quá nhiều quà đắt tiền cho bố mẹ đẻ. (Ảnh minh họa)
Năm nay, khi con gái được 5 tháng cũng là lúc vợ chồng tôi lại hối hả sắm sửa, chuẩn bị về quê ăn Tết nhà ông bà nội. Khỏi phải nói tôi cảm thấy vui thế nào vì được ăn Tết bên bố mẹ mình.
Vợ tôi, vì mải con nhỏ nên giao phó hoàn toàn cho tôi tự quyết quà cho bố mẹ hai bên. Vì vẫn còn ấm ức mua quà đắt tiền cho bố mẹ vợ nhưng vẫn bị chê vào năm trước, năm nay, tôi không mua bất cứ quà nào cho bố mẹ vợ nữa mà lập tức gọi người khuân về bộ sofa mới coóng, thêm cái tivi LED treo tường để biếu bố mẹ đẻ ở quê xem ... cho đỡ hại mắt. Chưa cảm thấy hài lòng, tôi mạnh tay mua cả một con lợn 50kg nhà bác hàng xóm về thịt, kéo anh em sang đánh chén, ăn nhậu túy lúy.
Bố mẹ tôi hãnh diện lắm vì đã lâu rồi không được ăn Tết cùng con trai cả, lại được sắm sửa quá chu đáo nên ai đến cũng khoe.
Vợ không rõ kế hoạch của tôi, nên khi biết tất cả những đồ đạc mới trong nhà bố mẹ có đều do tôi sắm sửa, mua tặng thì ra điều ấm ức lắm. Vợ tôi cho rằng, tôi quá lãng phí và không cần thiết phải mua nhiều đồ như vậy cho bố mẹ.
Cô ấy nói tôi không biết điều khi chỉ chăm chăm lo cho bố mẹ mình, mà quên không sắm sửa cho bố mẹ vợ. Tôi lấy lý do cho rằng, do mẹ vợ lương hưu cao, lương ông còn cao hơn cả lương vợ, nên không cần phải sắm Tết cho ông bà. Ngược lại, bố mẹ chồng ở quê, nhà nghèo, thiệt thòi nên muốn sắm sửa bù đắp.
Vợ tôi nghe đến đó thì giãy nảy lên và cho rằng tôi "nhất bên trọng, nhất bên khinh", rằng tôi là thằng con rể "ăn cháo đá bát", khi ở nhờ nhà vợ mà tâm trí chỉ biết hướng về bố mẹ đẻ.
Cô ấy xa xả mắng tôi lãng phí, khi "vung tay quá trán", dồn toàn bộ tiền lương, tiền thưởng tháng Tết vào việc mua đồ đạc tặng bố mẹ. Vợ tôi lo sau Tết cả hai không còn tiền để dùng nên càng nhiếc móc tôi thậm tệ.
Tôi thấy mình cũng hơi sai khi "vung tay quá trán", nhưng cách cô ấy nhiếc móc tôi khiến tôi chạnh lòng. Liệu tôi có nên tiếp tục ở nhà vợ hay qua Tết sẽ chuyển hẳn ra ngoài sống riêng?. Nếu chúng tôi ở nhà thuê, có khi dịp Tết năm sau sẽ không còn những câu chuyện như thế này nữa
Năm ngoái, Tết đầu tiên được làm con rể, tôi dự định phải sắm Tết thật hoành tráng để bố mẹ vợ hài lòng. Một phần cũng vì sĩ diện của đàn ông, một phần cũng để lấy lòng bố mẹ vợ vì hai vợ chồng tôi vẫn ở cùng nhà với ông bà.
Nghĩ là làm, trước Tết vài ngày, tôi hì hục khuân rượu Tây về biếu bố vợ, bộ áo dài nhung loại xịn biếu mẹ vợ, và hai cô em vợ thì tôi không quên lì xì với phong bao dày cộp. Tôi cũng sắm sửa bánh kẹo ngoại, đồ ăn toàn "của ngon vật lạ" biếu nhạc phụ, nhạc mẫu.
Nhưng nhà vợ ở thành phố, kinh tế rất khá, vì vậy, đồ tôi mua dù xịn đến mấy cũng bị chê thẳng mặt. Rốt cuộc, bố vợ cầm chai rượu Tây lên, phán câu xanh rờn: "Bố bị huyết áp cao có uống được rượu đâu", "Cái áo dài này chẳng hợp với dáng mẹ tẹo nào nhỉ, hình như màu này hơi già ". Rồi đến màn "khảo giá", thứ gì mẹ vợ cũng giả vờ chép miệng: "Đắt quá! Lương hai đứa mày được bao nhiêu mà bày vẽ!".... Thế là đi tong tháng lương và khoản tiền thưởng Tết mà chẳng được ai trong nhà vợ dành tặng cho lời có cánh nào.

Vợ chồng cãi nhau vì chồng mua quá nhiều quà đắt tiền cho bố mẹ đẻ. (Ảnh minh họa)
Năm nay, khi con gái được 5 tháng cũng là lúc vợ chồng tôi lại hối hả sắm sửa, chuẩn bị về quê ăn Tết nhà ông bà nội. Khỏi phải nói tôi cảm thấy vui thế nào vì được ăn Tết bên bố mẹ mình.
Vợ tôi, vì mải con nhỏ nên giao phó hoàn toàn cho tôi tự quyết quà cho bố mẹ hai bên. Vì vẫn còn ấm ức mua quà đắt tiền cho bố mẹ vợ nhưng vẫn bị chê vào năm trước, năm nay, tôi không mua bất cứ quà nào cho bố mẹ vợ nữa mà lập tức gọi người khuân về bộ sofa mới coóng, thêm cái tivi LED treo tường để biếu bố mẹ đẻ ở quê xem ... cho đỡ hại mắt. Chưa cảm thấy hài lòng, tôi mạnh tay mua cả một con lợn 50kg nhà bác hàng xóm về thịt, kéo anh em sang đánh chén, ăn nhậu túy lúy.
Bố mẹ tôi hãnh diện lắm vì đã lâu rồi không được ăn Tết cùng con trai cả, lại được sắm sửa quá chu đáo nên ai đến cũng khoe.
Vợ không rõ kế hoạch của tôi, nên khi biết tất cả những đồ đạc mới trong nhà bố mẹ có đều do tôi sắm sửa, mua tặng thì ra điều ấm ức lắm. Vợ tôi cho rằng, tôi quá lãng phí và không cần thiết phải mua nhiều đồ như vậy cho bố mẹ.
Cô ấy nói tôi không biết điều khi chỉ chăm chăm lo cho bố mẹ mình, mà quên không sắm sửa cho bố mẹ vợ. Tôi lấy lý do cho rằng, do mẹ vợ lương hưu cao, lương ông còn cao hơn cả lương vợ, nên không cần phải sắm Tết cho ông bà. Ngược lại, bố mẹ chồng ở quê, nhà nghèo, thiệt thòi nên muốn sắm sửa bù đắp.
Vợ tôi nghe đến đó thì giãy nảy lên và cho rằng tôi "nhất bên trọng, nhất bên khinh", rằng tôi là thằng con rể "ăn cháo đá bát", khi ở nhờ nhà vợ mà tâm trí chỉ biết hướng về bố mẹ đẻ.
Cô ấy xa xả mắng tôi lãng phí, khi "vung tay quá trán", dồn toàn bộ tiền lương, tiền thưởng tháng Tết vào việc mua đồ đạc tặng bố mẹ. Vợ tôi lo sau Tết cả hai không còn tiền để dùng nên càng nhiếc móc tôi thậm tệ.
Tôi thấy mình cũng hơi sai khi "vung tay quá trán", nhưng cách cô ấy nhiếc móc tôi khiến tôi chạnh lòng. Liệu tôi có nên tiếp tục ở nhà vợ hay qua Tết sẽ chuyển hẳn ra ngoài sống riêng?. Nếu chúng tôi ở nhà thuê, có khi dịp Tết năm sau sẽ không còn những câu chuyện như thế này nữa
Chồng sắp cưới làm em họ có bầu
Tôi và em họ sống cùng một nhà trọ và rồi họ đã "tằng tịu" với nhau, giờ tôi phải làm sao?
Tôi không thể nào tin được cái điều tồi tệ ấy lại xảy ra với mình như thế này. Tôi đã quá tốt, quá tin tưởng vào hai người họ để rồi giờ đây họ đối đãi với tôi như thế. Một đám cưới đã được lên dự định vậy mà giờ tôi đang phải chấp nhận nhường chồng mình cho người khác. Điều đau đớn là người cướp chồng mình lại là người thân, cô em họ mà tôi quý mến như em ruột.
Tôi năm nay 28 tuổi, đang là nhân viên văn phòng của một công ty. Tôi luôn nghĩ mình là người hạnh phúc khi có một công việc để làm, có một người yêu đã gắn bó với mình 5 năm nay và chờ đợi kết thúc là một đám cưới là trọn vẹn. Nhưng rồi chỉ trong một thời gian ngắn mọi thứ đã tan biến. Tôi đã nuôi "ong tay áo, nuôi cáo trong nhà".
Tôi và người yêu đã quen nhau 5 năm và dự định sang năm cưới. Thực ra chúng tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện cưới xin lâu rồi nhưng vì cứ bạn việc nọ việc kia, lại đợi tuổi tác phù hợp nên cứ lừng chừng mãi. Chúng tôi cũng đã dự tính đầu năm sau sẽ kết hôn vì tuổi của hai bên cũng đã tới, lại yêu nhau quá lâu rồi.
Cách đây 9 tháng, tôi đón cô em họ lên ở cùng. Tôi thuê nhà đi làm một mình nên cũng buồn. Em họ là người mà tôi rất quý mến. Em ấy học ở dưới quê, tốt nghiệp xong ra trường không xin được việc làm nên lên thành phố nhờ tôi giúp. Tôi cũng xin được cho em làm ở một công ty, dù lương tháng không hậu hĩnh lắm nhưng cũng tạm ổn.

Tôi không hề biết rằng em họ và chồng sắp cưới lại tằng tịu với nhau sau lưng tôi (Ảnh minh họa)
Từ ngày có em họ lên ở cùng tôi rất vui. Tối tối đi làm về có hai chị em cũng ấm áp hơn. Người yêu tôi thỉnh thoảng cũng qua phòng tôi, mấy anh chị em lại túm tụm nấu cơm ăn với nhau rất vui. Tôi hoàn toàn không đề phòng gì chuyện tình cảm của hai người họ cả. Vì bạn trai tôi là người hiền lành, tốt tính còn em họ của tôi rất ngoan ngoãn.
Em họ tôi cũng tâm sự yêu một anh ở dưới quê nhưng rồi hai đứa chia tay. Vừa chán vì thất tình lại không xin được việc làm nên em họ tôi mới lên thành phố. Bạn trai tôi cũng rất quý mến cô em họ này. Ngày trước về quê, hai anh em cũng quấn lấy nhau suốt vì cả hai vui tính nên nói chuyện rất hợp. Tôi thực sự đã cảm thấy cuộc sống của mình quá hoàn mĩ khi sống trong tình yêu, tình thân và mọi người luôn yêu quý nhau.
Vậy mà cho tới cách đây 5 hôm, em họ tôi ôm cái bụng bầu khóc mếu thú nhận với tôi mọi chuyện rằng chủ nhân của cái bào thai đó không ai khác chính là chồng sắp cưới của tôi. Tôi bàng hoàng hết cả người vì không tin đó là sự thật. Nhưng còn nhiều điều khủng khiếp hơn thế mà tôi không hề hay biết.

Anh nói ban đầu cũng là vì thích thú trước vẻ đẹp của em họ tôi, sau đó vì phạm sai lầm một lần nên cứ nhắm mắt đưa chân, lún sâu thêm vào sai lầm đó. Cho tới giờ thì hối cũng không còn kịp nữa. (Ảnh minh họa)
Họ đã qua lại với nhau 3 tháng nay rồi. Không phải trót dại một lần mà là quá nhiều lần tôi không có nhà họ đã làm trò đồi bại ấy với nhau. Lần trước em họ tôi đã mang thai một lần nhưng phá bỏ, đến lần này vì sợ ảnh hưởng tới chuyện sinh sản nên em tôi buộc phải để. Giờ em tôi khóc mếu mong tôi cứu giúp lấy nó vì nó không biết làm sao.
Tôi đau đớn vô cùng. Tôi không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Chồng sắp cưới của tôi cũng khóc mếu mong tôi tha thứ. Anh nói ban đầu cũng là vì thích thú trước vẻ đẹp của em họ tôi, sau đó vì phạm sai lầm một lần nên cứ nhắm mắt đưa chân, lún sâu thêm vào sai lầm đó. Cho tới giờ thì hối cũng không còn kịp nữa.
Giờ tôi không biết phải làm như thế nào nữa, hai người họ bấu víu vào quyết định của tôi trong khi chính tôi cũng không biết mình phải làm gì?
Tôi năm nay 28 tuổi, đang là nhân viên văn phòng của một công ty. Tôi luôn nghĩ mình là người hạnh phúc khi có một công việc để làm, có một người yêu đã gắn bó với mình 5 năm nay và chờ đợi kết thúc là một đám cưới là trọn vẹn. Nhưng rồi chỉ trong một thời gian ngắn mọi thứ đã tan biến. Tôi đã nuôi "ong tay áo, nuôi cáo trong nhà".
Tôi và người yêu đã quen nhau 5 năm và dự định sang năm cưới. Thực ra chúng tôi cũng đã từng nghĩ tới chuyện cưới xin lâu rồi nhưng vì cứ bạn việc nọ việc kia, lại đợi tuổi tác phù hợp nên cứ lừng chừng mãi. Chúng tôi cũng đã dự tính đầu năm sau sẽ kết hôn vì tuổi của hai bên cũng đã tới, lại yêu nhau quá lâu rồi.
Cách đây 9 tháng, tôi đón cô em họ lên ở cùng. Tôi thuê nhà đi làm một mình nên cũng buồn. Em họ là người mà tôi rất quý mến. Em ấy học ở dưới quê, tốt nghiệp xong ra trường không xin được việc làm nên lên thành phố nhờ tôi giúp. Tôi cũng xin được cho em làm ở một công ty, dù lương tháng không hậu hĩnh lắm nhưng cũng tạm ổn.

Tôi không hề biết rằng em họ và chồng sắp cưới lại tằng tịu với nhau sau lưng tôi (Ảnh minh họa)
Từ ngày có em họ lên ở cùng tôi rất vui. Tối tối đi làm về có hai chị em cũng ấm áp hơn. Người yêu tôi thỉnh thoảng cũng qua phòng tôi, mấy anh chị em lại túm tụm nấu cơm ăn với nhau rất vui. Tôi hoàn toàn không đề phòng gì chuyện tình cảm của hai người họ cả. Vì bạn trai tôi là người hiền lành, tốt tính còn em họ của tôi rất ngoan ngoãn.
Em họ tôi cũng tâm sự yêu một anh ở dưới quê nhưng rồi hai đứa chia tay. Vừa chán vì thất tình lại không xin được việc làm nên em họ tôi mới lên thành phố. Bạn trai tôi cũng rất quý mến cô em họ này. Ngày trước về quê, hai anh em cũng quấn lấy nhau suốt vì cả hai vui tính nên nói chuyện rất hợp. Tôi thực sự đã cảm thấy cuộc sống của mình quá hoàn mĩ khi sống trong tình yêu, tình thân và mọi người luôn yêu quý nhau.
Vậy mà cho tới cách đây 5 hôm, em họ tôi ôm cái bụng bầu khóc mếu thú nhận với tôi mọi chuyện rằng chủ nhân của cái bào thai đó không ai khác chính là chồng sắp cưới của tôi. Tôi bàng hoàng hết cả người vì không tin đó là sự thật. Nhưng còn nhiều điều khủng khiếp hơn thế mà tôi không hề hay biết.

Anh nói ban đầu cũng là vì thích thú trước vẻ đẹp của em họ tôi, sau đó vì phạm sai lầm một lần nên cứ nhắm mắt đưa chân, lún sâu thêm vào sai lầm đó. Cho tới giờ thì hối cũng không còn kịp nữa. (Ảnh minh họa)
Họ đã qua lại với nhau 3 tháng nay rồi. Không phải trót dại một lần mà là quá nhiều lần tôi không có nhà họ đã làm trò đồi bại ấy với nhau. Lần trước em họ tôi đã mang thai một lần nhưng phá bỏ, đến lần này vì sợ ảnh hưởng tới chuyện sinh sản nên em tôi buộc phải để. Giờ em tôi khóc mếu mong tôi cứu giúp lấy nó vì nó không biết làm sao.
Tôi đau đớn vô cùng. Tôi không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Chồng sắp cưới của tôi cũng khóc mếu mong tôi tha thứ. Anh nói ban đầu cũng là vì thích thú trước vẻ đẹp của em họ tôi, sau đó vì phạm sai lầm một lần nên cứ nhắm mắt đưa chân, lún sâu thêm vào sai lầm đó. Cho tới giờ thì hối cũng không còn kịp nữa.
Giờ tôi không biết phải làm như thế nào nữa, hai người họ bấu víu vào quyết định của tôi trong khi chính tôi cũng không biết mình phải làm gì?
Đi câu
Chị thích thú mở cái khạp ngắm lũ cá chen chúc quẫy đạp. Chỗ này cũng được hơn hai ký lô chứ ít gì? Lâu nay nhà chị ăn cá liên tục, hết nấu canh chua, muối sả ớt chiên rồi lại kho tiêu... Mấy đứa nhỏ lúc trước còn mê, giờ ngán lắm rồi. Chị bắt vài con mập ú cho cô Hường hàng xóm, Hường khen chồng chị giỏi, đi làm về mệt lại còn câu cá cho vợ. Chị có vẻ mãn nguyện bảo, câu cá là trò giải trí lành mạnh, vừa thư giãn, vừa tập cho người ta tính kiên trì, lại có cá ăn, đủ thứ lợi. Nói rồi chị chỉ vào cái khạp cá khoe: "Chị tính xẻ phơi làm khô, Tết nướng chấm mắm me, mấy ông nhậu mê lắm đó!". Như chợt nhớ ra, chị bảo: "Cô nói chồng chiều cùng đi câu với ông xã chị cho vui". Hường trề môi: "Úi trời! "ông nội" em mà chịu đi câu, ai đánh tennis giùm ổng?". Chị chợt nghĩ, so ra chồng mình cũng còn "được" chán!

Nhớ lúc trước, vừa về đến nhà là chồng chị toòng teng trên võng, vừa đu đưa vừa lim dim nghe nhạc, không thì cũng loanh quanh với mấy chậu kiểng, mặc cho vợ một mình quay như chong chóng dưới bếp. Chị bực, nhưng lại nghĩ thà vậy còn hơn mấy ông la cà quán xá, nhậu nhẹt bê tha. Lâu nay, chẳng hiểu sao bỗng dưng chồng chị mê câu cá, chiều nào cũng vậy, đi làm về là vội vàng tắm rửa, ăn uống qua loa, xách cần câu đi liền, ghiền tới mức khuya lắc khuya lơ mới về. Mà phải công nhận, ổng "sát cá" thiệt! Bữa nào cũng được vài con.
Thấy chị lúi húi làm cá, Hường qua phụ chị một tay cho lẹ. Lũ cá con nào con nấy ú nù, sao giống thứ cá nuôi bán ngoài chợ quá? Hường thắc mắc rồi nhìn chị với vẻ nghiêm trọng: "Có khi nào ổng mua cá "ngụy trang" rồi đi câu... cái khác không hả chị?". Chị tỉnh queo, chắc như đinh đóng cột: "Chuyện gì chứ chuyện này thì anh xã chị "ngoan" nhất đó". Hường gật gù: "Ừa... Mà chị nói cũng phải, có vợ như chị còn hư mới là lạ!".
Chị là nhân viên văn phòng, xinh đẹp, duyên dáng lại khéo vén trong ngoài. Ai cũng nói chồng chị tốt phước. Anh từng là kỹ sư hẳn hoi, nhưng vì công ty giải thể, phải trở thành nhân viên giao hàng cho các đại lý bánh kẹo. Anh thuộc týp người khô khan ít nói, chẳng biết ga-lăng. Đã vậy, lại ăn mặc xuề xòa, trong khi chị lúc nào cũng chỉn chu, tươm tất. Đi với chồng, chị còn cảm thấy mắc cỡ vì nhìn anh với chị cứ một trời một vực. Chị góp ý thì anh bực bội: "Có đẹp mấy thì tôi cũng chỉ là thằng chạy hàng thôi!". Chị ủi đồ, anh không chịu: "Vẽ chuyện! Có thằng chạy hàng nào mặc đồ láng mướt đâu". Cuối năm, chị thích sắm đồ mới cho cả nhà đón Tết với ước mong sẽ có nhiều điều mới mẻ, tốt lành. Đã chọn cho chồng được bộ đồ vừa ý nhưng rồi chị lại đặt xuống. Đã mấy lần mua đồ cho chồng lại phải đi đổi hoặc trả lại, chị ngán ngược. Liếc bộ đồ vợ mua cho mình, anh cộc lốc: "Trả cho người ta. Đồ mặc có hết đâu mà sắm, uổng!". Chị tức lắm, nhưng lại nghĩ, chồng mà cứ láng mướt, miệng mồm dẻo quẹo thì càng mệt. Như vậy có khi lại hay, chẳng lo bị... dòm ngó!
Chị nướng mấy miếng cá lóc đã phơi được vài nắng vừa khô. Mùi thơm dậy lên nức mũi khiến mấy đứa nhỏ khoái chí: "Tuyệt... cú mèo, mẹ ơi!". Chị nhìn chồng tươi cười: "Nhờ ba đó.". Anh chẳng nói gì như vốn dĩ vẫn thế. Con gái phụ mẹ làm mắm me, mấy mẹ con vừa thử vừa tấm tắc: "Ngon quá! Đúng là khô "nhà mình": tự câu, tự ướp, tự phơi nên vừa chất lượng vừa an toàn". Thằng nhỏ vẽ vời thêm: "Sắp Tết rồi, chiều nào ba cũng rinh về mấy ký cá cho mẹ làm khô, đảm bảo Tết này mình có khô bán". Mấy mẹ con cười thích thú, anh vẫn tỉnh rụi như người ngoài cuộc...
Chiều Chủ nhật, anh xách xe với cần câu đi sớm hơn mọi lần, bảo mẹ con cứ ăn cơm trước, anh đi với mấy thằng bạn, ăn đỡ ổ bánh mì rồi về nhà ăn sau. Chị xót ruột: "Đi câu thôi mà, chi phải khổ dữ vậy? Được ngày nghỉ nấu vài món đặc biệt cho chồng con, anh về trễ còn gì là ngon". Nói thì nói vậy chứ anh đã làm gì thì đố cản.
Trời sập tối, mấy mẹ con ăn cơm trước. Chị nhìn mấy món chồng thích chợt thấy thương anh. Cứ lầm lũi làm, chả biết hưởng thụ gì cho bản thân. Mê gì mà mê quá vậy không biết. Ý nghĩ của chị bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Hường điện, bảo đang cùng đám bạn ở quán ăn Hương Quê cách nhà gần chục cây số, chị phải đến ngay. Giọng Hường nửa thảng thốt nửa bất cần như mọi khi, vì vậy chị chẳng thể từ chối.
Chị đến, vừa thoáng thấy bóng chị, Hường đã chạy ra hối hả kéo vào. Hường chỉ cho chị một bàn ăn trong góc khuất cách đó chục bước chân. Theo tay Hường, chị giật mình. Người đàn ông nhìn nghiêng đang cười sao mà y chang chồng chị? Trời! Đúng anh rồi, nhưng sao lại ngồi với một phụ nữ và một đứa nhỏ, lại thân mật thế kia? Bộ đồ cũ sờn hồi chiều đã được thay bằng bộ đồ bảnh tỏn, nhìn anh trẻ ra đến năm bảy tuổi! Đầu óc chao đảo, quay cuồng, chị lắp bắp một câu như vô nghĩa: "Gì vậy...?" rồi sụp xuống, mặt mày tái mét. Mọi người nhốn nháo mà ba người ở góc kia vẫn chẳng hay. Họ như không hề quan tâm đến xung quanh. Hường lật đật chạy vội qua chỗ ba người đang vui vẻ. Người đàn ông nhìn lên chợt sững lại vì bất ngờ: "Cô... cô...". Hường vội kéo anh: "Anh qua coi chị sao rồi kìa!". Anh nhìn qua thấy vợ đã rũ xuống vai mấy người lạ liền hốt hoảng chạy tới xốc chị dậy, gọi Hường: "Cô kêu taxi giùm tôi!". Ẵm chị ra xe, anh còn nghe tiếng ai đó: "Trời! Lủ khủ lù khù vác cái lu... chạy!".

Nhớ lúc trước, vừa về đến nhà là chồng chị toòng teng trên võng, vừa đu đưa vừa lim dim nghe nhạc, không thì cũng loanh quanh với mấy chậu kiểng, mặc cho vợ một mình quay như chong chóng dưới bếp. Chị bực, nhưng lại nghĩ thà vậy còn hơn mấy ông la cà quán xá, nhậu nhẹt bê tha. Lâu nay, chẳng hiểu sao bỗng dưng chồng chị mê câu cá, chiều nào cũng vậy, đi làm về là vội vàng tắm rửa, ăn uống qua loa, xách cần câu đi liền, ghiền tới mức khuya lắc khuya lơ mới về. Mà phải công nhận, ổng "sát cá" thiệt! Bữa nào cũng được vài con.
Thấy chị lúi húi làm cá, Hường qua phụ chị một tay cho lẹ. Lũ cá con nào con nấy ú nù, sao giống thứ cá nuôi bán ngoài chợ quá? Hường thắc mắc rồi nhìn chị với vẻ nghiêm trọng: "Có khi nào ổng mua cá "ngụy trang" rồi đi câu... cái khác không hả chị?". Chị tỉnh queo, chắc như đinh đóng cột: "Chuyện gì chứ chuyện này thì anh xã chị "ngoan" nhất đó". Hường gật gù: "Ừa... Mà chị nói cũng phải, có vợ như chị còn hư mới là lạ!".
Chị là nhân viên văn phòng, xinh đẹp, duyên dáng lại khéo vén trong ngoài. Ai cũng nói chồng chị tốt phước. Anh từng là kỹ sư hẳn hoi, nhưng vì công ty giải thể, phải trở thành nhân viên giao hàng cho các đại lý bánh kẹo. Anh thuộc týp người khô khan ít nói, chẳng biết ga-lăng. Đã vậy, lại ăn mặc xuề xòa, trong khi chị lúc nào cũng chỉn chu, tươm tất. Đi với chồng, chị còn cảm thấy mắc cỡ vì nhìn anh với chị cứ một trời một vực. Chị góp ý thì anh bực bội: "Có đẹp mấy thì tôi cũng chỉ là thằng chạy hàng thôi!". Chị ủi đồ, anh không chịu: "Vẽ chuyện! Có thằng chạy hàng nào mặc đồ láng mướt đâu". Cuối năm, chị thích sắm đồ mới cho cả nhà đón Tết với ước mong sẽ có nhiều điều mới mẻ, tốt lành. Đã chọn cho chồng được bộ đồ vừa ý nhưng rồi chị lại đặt xuống. Đã mấy lần mua đồ cho chồng lại phải đi đổi hoặc trả lại, chị ngán ngược. Liếc bộ đồ vợ mua cho mình, anh cộc lốc: "Trả cho người ta. Đồ mặc có hết đâu mà sắm, uổng!". Chị tức lắm, nhưng lại nghĩ, chồng mà cứ láng mướt, miệng mồm dẻo quẹo thì càng mệt. Như vậy có khi lại hay, chẳng lo bị... dòm ngó!
Chị nướng mấy miếng cá lóc đã phơi được vài nắng vừa khô. Mùi thơm dậy lên nức mũi khiến mấy đứa nhỏ khoái chí: "Tuyệt... cú mèo, mẹ ơi!". Chị nhìn chồng tươi cười: "Nhờ ba đó.". Anh chẳng nói gì như vốn dĩ vẫn thế. Con gái phụ mẹ làm mắm me, mấy mẹ con vừa thử vừa tấm tắc: "Ngon quá! Đúng là khô "nhà mình": tự câu, tự ướp, tự phơi nên vừa chất lượng vừa an toàn". Thằng nhỏ vẽ vời thêm: "Sắp Tết rồi, chiều nào ba cũng rinh về mấy ký cá cho mẹ làm khô, đảm bảo Tết này mình có khô bán". Mấy mẹ con cười thích thú, anh vẫn tỉnh rụi như người ngoài cuộc...
Chiều Chủ nhật, anh xách xe với cần câu đi sớm hơn mọi lần, bảo mẹ con cứ ăn cơm trước, anh đi với mấy thằng bạn, ăn đỡ ổ bánh mì rồi về nhà ăn sau. Chị xót ruột: "Đi câu thôi mà, chi phải khổ dữ vậy? Được ngày nghỉ nấu vài món đặc biệt cho chồng con, anh về trễ còn gì là ngon". Nói thì nói vậy chứ anh đã làm gì thì đố cản.
Trời sập tối, mấy mẹ con ăn cơm trước. Chị nhìn mấy món chồng thích chợt thấy thương anh. Cứ lầm lũi làm, chả biết hưởng thụ gì cho bản thân. Mê gì mà mê quá vậy không biết. Ý nghĩ của chị bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Hường điện, bảo đang cùng đám bạn ở quán ăn Hương Quê cách nhà gần chục cây số, chị phải đến ngay. Giọng Hường nửa thảng thốt nửa bất cần như mọi khi, vì vậy chị chẳng thể từ chối.
Chị đến, vừa thoáng thấy bóng chị, Hường đã chạy ra hối hả kéo vào. Hường chỉ cho chị một bàn ăn trong góc khuất cách đó chục bước chân. Theo tay Hường, chị giật mình. Người đàn ông nhìn nghiêng đang cười sao mà y chang chồng chị? Trời! Đúng anh rồi, nhưng sao lại ngồi với một phụ nữ và một đứa nhỏ, lại thân mật thế kia? Bộ đồ cũ sờn hồi chiều đã được thay bằng bộ đồ bảnh tỏn, nhìn anh trẻ ra đến năm bảy tuổi! Đầu óc chao đảo, quay cuồng, chị lắp bắp một câu như vô nghĩa: "Gì vậy...?" rồi sụp xuống, mặt mày tái mét. Mọi người nhốn nháo mà ba người ở góc kia vẫn chẳng hay. Họ như không hề quan tâm đến xung quanh. Hường lật đật chạy vội qua chỗ ba người đang vui vẻ. Người đàn ông nhìn lên chợt sững lại vì bất ngờ: "Cô... cô...". Hường vội kéo anh: "Anh qua coi chị sao rồi kìa!". Anh nhìn qua thấy vợ đã rũ xuống vai mấy người lạ liền hốt hoảng chạy tới xốc chị dậy, gọi Hường: "Cô kêu taxi giùm tôi!". Ẵm chị ra xe, anh còn nghe tiếng ai đó: "Trời! Lủ khủ lù khù vác cái lu... chạy!".